Anda di halaman 1dari 15

Tác Giả: Tuyết Nhạn ÁC THỦ TIỂU TỬ Người Dịch: Ngôn Mỗ Sinh

HỒI XIX:
KIM LA HÁN HÀM OAN ẨN TỬ
K hai Nguyên Tự đối với chàng không còn lạ gì nữa, cho nên hai ngày đi
đường, chàng tìm thẳng vào phòng phương trượng. Vừa đặt chân vào phòng,
chàng ngửi thấy mùi dược thảo, chàng nghĩ ngay đã xảy ra chuyện gì, liền chạy
nhanh vào. Quả nhiên nhìn thấy Đạo An pháp sư nửa nằm nửa ngồi trên giường,
hai mắt thâm sâu. Đứng bên giường hầu còn có Đạo Huyền sư thúc và Bạch
Thắng. Đầu giường đặt một chiếc lư đồng, mùi dược thảo chính tỏa ra từ đó.
Bọn Đạo Huyền nhìn thấy lại Chu Mộng Châu thì vô cùng kinh ngạc, xa
nhau mấy năm họ từng nghe đến những hành tung của chàng, như đả bại
Nguyệt Hoa Đầu Đà, Thất Bộ Truy Hồn. Gần đây nhất nghe tin chàng phó hội
tại Quy Hồn Bảo bị trúng một chiêu của Đằng Thân, bỏ chạy mất tung tích, đa
phần nghĩ là đã chết, chẳng ngờ nay lại trở về.
Khi ấy sau giây phút kinh ngạc, cả bọn la lên:
- Chu Mộng Châu, ngươi đã trở về?
Chu Mộng Châu liền quỳ lạy xuống bái kiến Đạo Huyền sư thúc, rồi chạy
đến bên cạnh Đạo An pháp sư. Đạo An mắt hiện hồi quang, miệng buông tiếng
mệt mỏi:
- Sao? Chu Mộng Châu ư? Có phải là Chu Mộng Châu đây không?
Vừa nói lão thiền sư vừa đưa đôi tay gầy guộc sờ nắn tấm thân rắn chắc của
chàng thanh niên, từ khóe mắt hai giọt lệ nóng rơi ra lăn dài trên đôi má hốc
hác, chứng tỏ lão thiền sư vô cùng xúc động. Chu Mộng Châu thi đại lễ, vấn an
một câu, rồi lập tức vận công lực vào tả chưởng đặt lên huyệt Linh Đài của Đạo
An pháp sư, một luồng chân khí từ tay chàng truyền qua người thiền sư.
Đạo An thiền sư cả người rung động nhẹ, mắt dần dần hữu thần sáng lên,
khuôn mặt đã thấy hồng hào đầy sinh khí, qua chừng một bữa cơm thì thần thái
của thiền sư đã thấy ổn định. Lão thiền sư ánh mắt hiện niềm vui cứ chăm nhìn
chàng thanh niên cường tráng trước mặt, đoạn nói:
- Đây không phải giấc chiêm bao chứ?
Chu Mộng Châu lấy tay ra, ưỡn ngực khẳng khái đáp:
- Đúng là Chu Mộng Châu điệt nhi về đây, sư thúc vui mừng không?
Đạo An thiền sư ngồi thẳng người lên, hai tay cứ nắm lấy đôi vai rắn chắc
của chàng, gật gù cười nói:
- Khá lắm, chẳng tồi tí nào, đúng là Chu Mộng Châu sư điệt! Đáng tiếc sư
huynh ... sư huynh thì ...

www.phuonghong.com 343 www.taixiu.com


Tác Giả: Tuyết Nhạn ÁC THỦ TIỂU TỬ Người Dịch: Ngôn Mỗ Sinh

Nói đến đó Đạo An thiền sư lặng người đi không nói tiếp được.
Chu Mộng Châu giật thót người, vội giục hỏi:
- Sư phụ làm sao? Điệt nhi ở Từ Vân Tự đã tìm khắp mà không thấy sư phụ
đâu cả?
- Tìm không thấy vậy là đã mang hài cốt sư huynh đi?
Chu Mộng Châu càng chấn động hơn, vội hỏi dồn:
- Sư thúc sao lại bảo là hài cốt của sư phụ?
Đạo An thiền sư gật đầu nói:
- Chuyện khá dài, sư huynh năm xưa thân mang kỳ oan, biết có kẻ ngấm
ngầm gia oan thảm hại. Thế nhưng nếu chỉ nghĩ về mình cố bày tỏ thanh bạch,
thì nhất định sẽ khiến cho không biết bao nhiêu nhân vật thành danh trong giang
hồ phải chịu thân bại danh liệt, thậm chí còn có thể phát sinh một trường phong
ba huyết kiếp. Cho nên sư huynh đã nguyện hàm oan ẩn tử. Chuyện này duy
nhất một người biết rõ là vị tăng câm theo hầu sư huynh nhiều năm, thế nhưng
người này vô cùng kỳ quái, tuy biết rõ nội tịnh, nhưng một chữ nhất định không
lộ ra.
Nói đến đó, lão thiền sư bỗng nhận ra Chu Mộng Châu thân hình chao đảo
muốn ngã, bèn ngưng lại.
Đạo Huyền thiền sư ở bên cạnh cũng thấy, liền chạy lại đỡ Chu Mộng Châu.
Chu Mộng Châu mắt đứng tròng, miệng lẩm nhẩm thốt lên:
- Chết! Chết ư?
Đạo Huyền thiền sư vỗ vào người chàng mấy cái, nhưng vẫn chưa làm chàng
tỉnh lại, bèn ghé sát tai chàng nói lớn:
- Chu sư điệt, nhân sinh tại thế, có ai không chết hử?
Chu Mộng Châu cả người giật mạnh một cái mới thật sự tỉnh lại, mắt ngước
nhìn Đạo Huyền thiền sư đầm đìa thống lệ, nấc nghẹn hỏi:
- Sư phụ qua đời từ lúc nào?
Đạo An chớp mắt hỏi lại:
- Sao ngươi lại hỏi ngược chúng ta?
Chu Mộng Châu nghe vậy thì ngớ cả người, lát sau như tỉnh ngộ ra, hỏi:
- Sư thúc, bảy năm trước, lúc sư thúc vừa nhìn thấy pho tượng Kim La Hán
từ tay tiểu điệt, có phải đã biết sư phụ tự tuyệt?
Đạo An thiền sư gật đầu đáp:
- Sư huynh tuổi lớn hơn lão nạp không nhiều, có nhiều chuyện về sư huynh
lão nạp không biết, nhưng lão nạp từng đáp ứng một yêu cầu của sư huynh là hễ

www.phuonghong.com 344 www.taixiu.com


Tác Giả: Tuyết Nhạn ÁC THỦ TIỂU TỬ Người Dịch: Ngôn Mỗ Sinh

nhìn thấy người nào mang pho tượng Kim La Hán trên tay đến đây thì lão nạp
đem hết bổn môn võ học truyền thụ cho người đó. Sư huynh cũng từng nói,
ngày nào lão nạp nhìn thấy pho tượng Kim La Hán, thì ngày ấy ông trở về Tây
phương cực lạc sau khi hoàn thành ý nguyện của mình, người nắm pho tượng
Kim La Hán chính là truyền nhân duy nhất của sư huynh!
Chu Mộng Châu hồi ức lại chuyện mình bái sư Kim La Hán trong rừng táo
bảy năm trước, trong lòng đã hiểu ra hết mọi chuyện, chàng lặng người hồi lâu
rồi nói với Đạo An thiền sư:
- Tiểu điệt thân hoài tuyệt học như ngày hôm nay đều là nhờ ân của sư phụ,
lẽ nào có thể để cho hài cốt của người hư nát trong rừng hoang? Đã vậy tiểu điệt
xin bái biệt nhanh trở lại tìm thi hài của người chôn cất cho trọn nghĩa sư đồ, có
thế mới không hổ thẹn với người ở miền cực lạc.
Đạo An thiền sư nghĩ cũng không nên lưu bước chàng, bèn nói:
- Sư điệt nghĩ như thế là đúng, sư huynh năm xưa cừu gia lợi hại rất nhiều,
bản thân sư huynh không tự tay rửa hận báo cừu, việc sắp đặt thành toàn cho
ngươi đến các nơi danh đầu hấp thụ võ nghệ chỉ e bên trong có hàm ý. Tốt nhất
ngươi tìm cho được vị tăng câm kia mà hỏi cho rõ, nhưng cần nhớ trước lúc nội
tình còn chưa rõ ràng, tuyệt đối không nên để lộ hành tích, tránh để đối phương
nắm bắt được tin tức của ngươi.
Chu Mộng Châu cúi đầu tạ ơn lời dạy bảo của Đạo An sư thúc.
Đạo An còn căn dặn thêm một hồi nữa, rồi mới để cho chàng rời tự xuống
núi trở lại Trường An.
Chu Mộng Châu xuống khỏi Mễ Thương Sơn, trước hết tìm một chiếc tăng y
màu đen mặc vào, rồi mới lên đường trở lại Trường An.
Chàng trong lòng nôn nóng tìm hài cốt sư phụ, nên bất quản ngày đêm thi
triển hết khinh công thân pháp phóng đi như một con chim ưng vạn lý.
Chỉ sau hơn một ngày đã về đến rừng táo năm nào. Vào đến rừng táo, chàng
nhớ lại phương hướng rồi tìm đến đúng nơi mà chàng đã gặp sư phụ, trong rừng
táo tối xẩm, nhưng với nội lực của Chu Mộng Châu hiện tại thì có thể vận nhãn
thần nhìn thấy trong bóng đêm, nội trong mười trượng có thể phân biệt được sự
vật.
Chu Mộng Châu đưa mắt nhìn quanh một vòng, chỉ thấy cỏ mọc um tùm
trùm lên mặt đất.
Chàng vén cỏ tìm quanh một vùng khá rộng, nhưng vẫn không phát hiện
thấy dấu vết gì. Đang phân vân thì bất chợt trong tầm mắt chàng thấy một vùng
cỏ xanh tốt vượt lên rất rõ ràng, chàng lấy làm lạ bèn lần bước đến, đưa tay vén
cỏ xem mới hay đó là một miệng hố đen ngòm.

www.phuonghong.com 345 www.taixiu.com


Tác Giả: Tuyết Nhạn ÁC THỦ TIỂU TỬ Người Dịch: Ngôn Mỗ Sinh

Chàng bước lần vén cỏ quanh miệng hố, lúc này mới phát hiện đây là một
miệng giếng khô, chàng không chút do dự đề chân khí nhún mình phi xuống.
Giếng không sâu lắm, nên nháy mắt đã đứng dưới đáy giếng khô, định nhãn
quang chỉ nhìn là chàng đã nhận ra một bộ xương khô trắng phếu nằm trên mặt
đất.
Chu Mộng Châu thống khổ thốt lên:
- Sư phụ!
Rồi chàng quỳ xuống trên đất, chấp tay vái lạy bộ hài cốt ba lạy, mắt chàng
rướm lệ, lát sau chàng lấy tấm áo choàng của mình ra đem bộ xương khô gói kỹ
lại, đoạn tung người lên quay về Từ Vân Tự.
Việc đầu tiên là chàng tìm một nơi cao ráo thoáng đãng chôn cất bộ hài cốt
của sư phụ, đoạn tìm một tấm đá dựng lên làm bia, chàng vốn định dùng chỉ lực
khắc lên đó mấy chữ “Ân sư Kim La Hán chi mộ”, nhưng chợt nhớ lại lời căn
dặn của Đạo An sư thúc, nên chàng để tấm bia trống, tạm thời chưa khắc chữ.
Chôn cất hài cốt sư phụ xong, chàng ngồi tựa người bên bia đá, đầu óc hồi
tưởng lại những chuyện xảy ra trong bảy năm vừa qua kể từ ngày duyên hạnh
gặp được sư phụ. Càng nghĩ chàng càng cảm phục thương mến tấm lòng quãng
đại từ bi của sư phụ, bất giác thốt lên thành lời:
- Sư phụ, Đạo An sư thúc bảo rằng sư phụ thân mang kỳ oan, nhưng sống để
bụng chết mang theo, nguyện chịu ẩn khúc mà chết, không nguyện để võ lâm
phân tranh khởi sóng.
Chu Mộng Châu nếu năm xưa không gặp được ân sư thì làm sao có được
ngày hôm nay. Chu Mộng Châu này xin thề ngày nào còn một hơi thở, sẽ dốc
sức rửa sạch hàm oan của ân sư năm xưa.
Nói rồi chàng chưa kịp đứng lên thì một giọng cười khan vang lên từ sau
lưng, tiếp đến nói:
- Con người ngươi mới thật là tuyệt, lảm nhảm nửa ngày chỉ nói được có bấy
nhiêu.
Chu Mộng Châu giật mình chấn động, không ngờ trong tự viện còn có người
thứ hai, thân hình chàng nhanh như tia chớp xẹt đến hướng vừa có tiếng người.
Người kia chừng như rất gần trước thân pháp phi phàm của chàng, chỉ kịp “ái”
lên một tiếng thì đã thấy người chàng ở trước mặt rồi, đành phải để lộ thân hình.
Lúc này Chu Mộng Châu nhìn thấy đối phương thì ngược lại há hốc mồm
miệng kinh ngạc, một lúc mới cười lớn la lên:
- A, thì ra Đào huynh ... Ồ! Không, là ... Lý cô nương ...
Nguyên người kia chính là nữ giả nam trang Nam Thiên Nhất Yến Đào Văn
Kỳ.

www.phuonghong.com 346 www.taixiu.com


Tác Giả: Tuyết Nhạn ÁC THỦ TIỂU TỬ Người Dịch: Ngôn Mỗ Sinh

Lý Uyển Nhược trách móc:


- Con người ngươi mới thật là kỳ!
Chu Mộng Châu cảm thấy ky lạ, thầm nghĩ:
- Làm sao cô nương vừa mở miệng là đã trách người ta chứ?
Nhưng ngoài miệng vẫn vui vẻ nói:
- Sao cô nương lại đến Trường An?
Lý Uyển Nhược hai tay chống nạnh, hất hàm nói:
- Liên Vân Bảo chủ mở lôi đài kén chồng cho con gái, ngươi nghĩ thân nam
nhi như ta há bỏ qua cơ hội tốt như thế này sao chứ?
Nói cuối câu nàng cười khúc khích.
Chu Mộng Châu vỗ trán thốt lên:
- A! Chút nữa thì tôi đã quên mất hôm nay là ngày thứ hai đấu lôi đài trong
Liên Vân Bảo!
Nhắc đến mấy tiếng Liên Vân Bảo, lập tức hình bóng Vân Thường, Liêu
Thứ, Hồ Dã rồi cả Thiên Lai Thủ Lạc Đại Xuân hiện lên trong đầu chàng với
bao cay đắng, phẫn uất lẫn thù hận.
Bên trai chàng tiếng Lý Uyển Nhược cất lên hỏi:
- Chu huynh cũng có ý đăng đài thi đấu chứ?
Chu Mộng Châu cố nén tâm sự trong lòng, gật đầu đáp:
- Tại hạ cũng có ý thử một phen!
Lý Uyển Nhược vừa nghe sắc mặt không còn được tự nhiên, nói:
- Lần này Liên Vân Bảo chủ Hồ Dã mở “anh hùng lôi đài” là để kén rể, nếu
ngươi mà đăng đài thi đấu thì chẳng có kẻ nào thắng nổi, xem ra vòng nguyệt
quế đăng đài hoa chúc thuộc về ngươi rồi đấy.
Lý Uyển Nhược càng nói cuối câu sắc mặt diễn biến càng phức tạp.
Chu Mộng Châu vốn không để tâm đến chuyện này, mà trong đầu chàng
nghĩ đến một vấn đề khác, bất chợt chàng rút phắt thanh trường kiếm trên vai
múa một vòng, giọng đầy hào khí nói:
- Chỉ bằng thanh kiếm này, nhất định đánh bại hắn!
Một câu nói bất ngờ, Lý Uyển Nhược đương nhiên không thể biết được
“hắn” trong câu nói của Chu Mộng Châu muốn ám chỉ ai? Thế nhưng cô nàng
thầm đoán được người kia tất có liên quan trọng yếu đến cuộc đả lôi đài lần này.
Hai người đứng đối diện nhau lặng lẽ không nói. Trong tự viện chỉ còn lại
tiếng dạ phong đung đưa cành tùng kêu xào xạt.

www.phuonghong.com 347 www.taixiu.com


Tác Giả: Tuyết Nhạn ÁC THỦ TIỂU TỬ Người Dịch: Ngôn Mỗ Sinh

Nên biết, trước đây chừng nửa tháng, nhiêu phương các xứ giang hồ đều
nhận được thiếp mời, thông báo đấu lôi đài kén rể cho vị thiên kim ái nữ của
Liên Vân Bảo chủ Cương Kiếm Đoạt Hồn Hồ Dã. Anh hùng trai trẻ các môn hộ
từng nghe nhắc đến vị thiên kim ái nữ của Hồ Dã, đương nhiên chẳng ai bỏ qua
cơ hội này.
Thứ nhất là hy vọng có cơ may đoạt được giai nhân, sau đó tất nghiễm nhiên
trở thành người kế vị Bảo chủ Liên Vân Bảo. Thứ hai, nhân cơ hội này ra mặt
quần hùng, chẳng ít thì nhiều danh tiếng cũng xuất hiện trên giang hồ. Chính vì
vậy mà hào kiệt trẻ tuổi các phương nườm nượp kéo về phó hội. Tính chất cuộc
đấu chỉ đơn thuần là thi thố tài nghệ phân thắng phụ để tranh vòng nguyệt quế
giai nhân, nhưng hai ngày vừa rồi các trận đấu diễn ra cũng không kém phần
quyết liệt.
Bởi vì bọn họ đều là tuổi trẻ hiếu thắng, phần vì sĩ diện, cho nên đã đấu là
đấu tới cùng. May mà đích thân Hồ Dã cùng thêm vài nhân vật lão bối danh đầu
đứng làm trọng tài mới không để dẫn đến tình trạng thảm sát lẫn nhau.
Chu Mộng Châu lần này tìm về Trường An cũng vì nhiều nguyên nhân,
trong đó không ngoại trừ lần đấu lôi đài này.
Thế nhưng, chàng chưa bao giờ nghĩ đến muốn chiếm được Hồ Vân Thường,
mà chỉ muốn rửa nhục một kiếm của Liêu Thứ năm xưa, đồng thời truy vấn Hồ
Dã và Lạc Đại Xuân.
Hai người vẫn đứng lặng theo đuổi ý nghĩ riêng của mình, đột nhiên có tiếng
áo lướt gió, Chu Mộng Châu giật mình thét hỏi:
- Bằng hữu đêm khuya đột nhập bổn tự, há chẳng thấy thất lễ sao?
Lý Uyển Nhược đã nhận ra người vừa phóng vào là ai, bèn la lên:
- Chu huynh, là người một nhà!
Chu Mộng Châu khi thét hỏi liền tung chưởng, bấy giờ nghe thế vội thâu
chưởng.
Bóng người kia né chưởng phóng đến đứng bên cạnh Lý Uyển Nhược, mới
hay là một thiếu niên mặt hoa mày ngài, dáng vẻ thanh thoát vô cùng.
Chu Mộng Châu thấy thiếu niên lạ mặt, bèn ngưng mắt chăm nhìn, chỉ thấy
sắc mặt thiếu niên ửng hồng, rồi cúi đầu thẹn thùng như một thiếu nữ.
Lý Uyển Nhược đứng bên cạnh nói:
- Chỉ mới cách nửa năm mà Chu huynh không nhận ra sao?
Chu Mộng Châu nghe vậy thì càng chăm nhìn vào mặt thiếu niên, lúc này
chàng mới thấy quen quen, chừng như đã gặp qua ở đâu, thế nhưng nhất thời
chàng không nhớ ra nổi.

www.phuonghong.com 348 www.taixiu.com


Tác Giả: Tuyết Nhạn ÁC THỦ TIỂU TỬ Người Dịch: Ngôn Mỗ Sinh

Lý Uyển Nhược thì nắm lấy tay thiếu niên, kề vai rất thân thiết, thầm thầm
thì thì to nhỏ với nhau một hồi.
Chu Mộng Châu tuy không nghe rõ họ nói gì với nhau, thế nhưng thanh điệu
ngữ khí của người kia trong trẻo khiến chàng càng sinh nghi.
Câu chuyện của họ chừng như xoay quanh chuyện đả lôi đài, hai người cứ
đứng say sưa nói chuyện với nhau, chẳng biết cố ý hay vô tình mà bỏ mặc Chu
Mộng Châu đứng ngây người như trời trồng.
Bọn họ nói chuyện đến cả canh giờ mới thôi.
Chu Mộng Châu vẫn kiên trì chờ đợi không hề đả động đến bọn họ.
Cuối cùng thì Lý Uyển Nhược mới quay lại nói với chàng:
- Chúng tôi muốn ở nơi đây nghỉ ngơi điều nhiếp tinh thần chân lực, Chu
huynh hẳn không từ chối?
Chu Mộng Châu gật đầu nói:
- Tệ tự vốn là của gia sư, hiện thời tại hạ tạm quyền làm chủ, xin cô nương
và vị bằng hữu kia cứ tự nhiên.
Đêm ấy Lý Uyển Nhược và thiếu niên kia ở chung phòng, Chu Mộng Châu
không lấy làm ngạc nhiên, vì chàng đã nhận ra thiếu niên kia chừng như mười
phần cũng là nữ hóa nam trang.
Lôi đài cả thảy năm ngày.
Hai ngày sau đó, cứ sáng ra là Lý Uyển Nhược cùng thiếu niên kia lên
đường, chiều tối mới về, bọn họ bàn chuyện đấu lôi đài trong ngày, cho nên Chu
Mộng Châu ít nhiều cũng nắm được tình hình.
Nhưng chàng chung thủy chỉ ở lại bên mộ sư phụ, trong lòng thầm tính đến
ngày cuối cùng mới lộ diện.
Tối hôm ấy, Lý Uyển Nhược tìm đến gặp Chu Mộng Châu nói gọn:
- Cảm tạ Chu huynh đã chiếu cố, mấy ngày qua xem đấu đài vậy quá đủ, giờ
chúng tôi xin cáo từ!
Chu Mộng Châu ngạc nhiên hỏi:
- Ngày cuối cùng là hấp dẫn nhất, lẽ nào nhị vị không nán lại xem cho hết?
Lý Uyển Nhược điềm nhiên cười nói:
- Kết quả thi đấu “Anh hung lôi đài” thế nào cũng đã nhìn thấy rõ, xem hay
không xem cũng vậy thôi! Vả lại, người của Quy Hồn Bảo mỗi khi nhìn thấy
Chu huynh xuất hiện đấu đài, tất liên tưởng tôi đi cùng Chu huynh, chỉ thêm
phiền phức. Chúng ta hậu ngộ có lúc!
Nói rồi định đi ngay, nhưng Chu Mộng Châu cản lại:

www.phuonghong.com 349 www.taixiu.com

Anda mungkin juga menyukai